Trong miệng rắn kín bưng, Từ Ngôn có chút hăng hái mà nhìn Phỉ lão tam. Đối phương không nhìn ra hắn trong tối om đó nhưng lại có thể nhận ra hắn là ai, cũng coi như là một tên thủ hạ trung tâm rồi.
"Từ gia, Từ gia, ngài làm sao lại ở trong miệng đại xà thế kia?"
Phỉ lão tam đầy kinh ngạc. Gã quyết không cho rằng Từ Ngôn bị nuốt mất, có thể an ổn ngồi trong miệng rắn đủ thấy rõ Từ gia có thủ đoạn thuần phục Đại yêu.
"Nơi đây rất tốt a, đông ấm hè mát đấy, dùng để bế quan cũng thoải mái dễ chịu nhất."
Vừa nói, miệng rắn mở ra, ánh sáng xuất hiện, Phỉ lão tam lập tức nhìn thấy được gương mặt đã lâu không gặp. Gã còn thấy rõ nơi Từ Ngôn đang ngồi, chính là lưỡi của vương xà.