Rời khỏi con suối, Từ Ngôn xác định lại phương hướng rồi tế ra pháp bảo, bay về một hướng xa xa.
Hai ngày sau, cuối cùng thì trước mắt Từ Ngôn cũng hiện ra một sườn đồi to lớn.
Nơi cuối sườn đồi có một sơn động khổng lồ. Trong sơn động là một mảnh đen kịt, khi thì có một vài con dơi hình dáng quái dị bay ra. Dưới trời chiều, lũ dơi bay ra thành hàng đàn hàng lũ càng thêm âm trầm khủng bố.
Nhìn đàn dơi dưới sườn đồi, thân ảnh Từ Ngôn liền biến mất vào rừng hoang.
Cách sườn đồi này chưa tới trăm dặm có một đại thành của phàm nhân. Trong thành thập phần náo nhiệt, chí ít có tới mấy vạn người cứ trú, chí ít có mấy vạn người cư trú. Hơn nữa khó tin được là trong nội thành không có dấu vết Yêu tộc. Loại cảnh tượng này tại bây giờ Thiên Bắc có thể không bình thường lắm.