Một câu Vương Bát Chỉ thiếu chút nữa đã đánh sập tâm thần đang căng thẳng của Từ Ngôn. Tiếng mắng chửi khốn kiếp thuận miệng sắp phun ra thì bị hắn gắng gượng đè nén lại.
"Lão nhân gia biết Vương Khải?" Từ Ngôn kinh ngạc, cố ý nói rõ quý danh Vương Bát Chỉ.
"Vương Khải Hà Điền, lão thân đều biết cả. Danh tiếng hai vị cường giả Thần Văn Thiên Nam rất lớn nha."
Lão phụ cười nói ha ha: "Nhớ rõ hơn trăm năm trước, ngón tay Vương Khải còn chưa cụt mất. Nếu không phải y tự đại, muốn dùng bói toán tính ra sinh cơ của Tình châu thì hai ngón tay út đã không bị cắt cụt mất rồi."
Nhớ tới cố nhân nhiều năm trước, lão phụ khẽ thở dài một tiếng, nói: "Y tính ra được tám chữ, bởi vậy mất đi hai ngón tay út. Vận mệnh thiên địa, há có thể dùng sức người phỏng đoán ra. Muốn nhìn trộm thiên cơ, Thần Toán Tử y cũng phải trả cái giá tương xứng."