Con người có thể cúi mình, có thể chịu nhục, gánh lấy mọi gian truân vất vả, nhưng nhẫn nhịn thế nào thì cũng có giới hạn.
Từ Ngôn không quan tâm ai chửi rủa hắn, thậm chí mắng hắn là một con heo, hắn cũng chỉ cười ha ha rồi gật đầu thừa nhận. Thế nhưng mà, động chạm đến huyết thống, dù có phải đối mặt với một tên Đại yêu mạnh mẽ, Từ Ngôn vẫn quyết không cúi đầu.
Câu nói vừa rồi của Lôi Lục vô tình đụng chạm đến hai vị thân sinh phụ mẫu mà hắn trước sau không muốn nhớ đến.
Hắn được vớt lên từ đáy sông, mà kẻ dìm hắn bên dưới lòng sông có lẽ chính là cha mẹ ruột của hắn.
Câu nói "ta là cha ngươi" làm Lôi Lục sững sờ trong thoáng chốc, sau đó gã cười ầm lên.