"Yêu..."
Ở chỗ sâu trong nhà gỗ, Bàng Vạn Lý sắc mặt tái nhợt bị nhốt nơi góc tường. Ba năm qua lão không thể nhúc nhích được chút ít nào, nhưng vẫn còn sống sót như cũ. Tu vi Trúc Cơ đỉnh phong thừa sức giúp lão tích cốc (nhịn ăn) thật lâu.
Bị nhốt ba năm không là gì cả, thế nhưng Bàng Vạn Lý lại phải nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng khủng bố.
Hàng ngày nữ nhân giống phu nhân của lão như đúc kia đều bắt người sống. Lúc trước mỗi ngày chỉ ăn một người, về sau càng ngày càng nhiều. Xung quanh núi hoang Lam Vũ quốc này, thậm chí là những Man tộc đến xâm lược Lam Vũ quốc, chỉ cần đi qua núi hoang này đều sẽ trở thành đồ ăn trong miệng nữ nhân này cả.
"Ta vốn chính là yêu a. Không giống Nhân tộc các ngươi, không những yếu ớt mà còn toàn là đạo đức giả." Nữ tử mồi ngọn đèn lên, liếc mắt nhìn Bàng Vạn Lý trong góc nhà.