Loảng xoảng, bát đũa rơi đầy đất.
Người thanh niên lúc trước vẫn nở nụ cười nay đã tái nhợt mặt mày, nhìn qua như thể đã trở cơn bệnh nặng đến nơi.
"Không phải nói đại nạn không chết tất có hậu phúc sao... Phúc đâu?"
Từ Ngôn ta thán một tiếng: "Nhất định là bị vận rủi của Khương Đại Xuyên lây bệnh rồi, về sau nhìn thấy gia hỏa xui xẻo kia phải tránh xa mới được."
Hắn đứng dậy rời khỏi quầy hàng quà vặt, để lại sau lưng là bà bà già nua còn đang thở phào. Đống bạc vụn hắn để lại kia đủ hơn mười bát tiền mì nóng đấy.