Dòng sông uốn lượn, nước sông rét thấu xương, vượt qua không biết bao nhiêu khúc quanh co, rốt cuộc trước mặt Từ Ngôn cũng xuất hiện vài thứ khác lạ.
Phần cuối dòng chảy con sông là một vầng sáng trắng, lúc sáng lúc tối. Lúc sáng ngời có thể chiếu rọi phạm vi trăm trượng, lúc ảm đạm lại như thể một vùng vực sâu.
Không có đường rồi...
Hắn đứng cạnh vầng sáng, hàng mày cau chặt.
Rồi hắn ngẩng đầu nhìn dòng chảy không rõ sâu tới bao nhiêu này, trầm ngâm một lát rồi nhảy lên, khống chế Thanh Lân đao phóng tới mặt nước.