Lúc này trên lôi đài, khí thế mới vừa rồi của Từ Ngôn đã không còn sót lại chút gì. Hắn chỉ đang chật vật chạy thục mạng, bị ba con chồn chuột đuổi theo cực kỳ nguy hiểm. Hứa Mãn Lâu càng cười lạnh không thôi.
Đến ba con chồn chuột còn không đánh lại, vậy mà đòi làm đối thủ Hứa Mãn Lâu gã?
Lôi đài không phải chỗ giỡn chơi, Hứa Mãn Lâu thừa hiểu quy củ tràng diễn võ tông môn. Gã còn chưa phải là kẻ thắng lợi cuối cùng, danh tiếng Hoa vương kia chẳng qua chỉ là một phần thưởng ẩn. Thứ gã phải lấy được là chân chân chính chính đứng đầu đồng giai, còn cả nữ tử áo đỏ phía xa xa kia nữa.
Ánh mắt Hứa Mãn Lâu xẹt qua Bàng Hồng Nguyệt mang theo một phần tham lam. Cô nàng kia không chỉ có vẻ ngoài mỹ tuyệt, mà còn mang theo truyền thừa của Bàng gia. Chỉ cần có được nàng, Hứa gia sẽ gom góp đủ hồn phách Linh cầm cuối cùng rồi.
"Từ Ngôn... Đi chết đi!"