"Ta đã đến, Hồng Nguyệt..."
Không ai nghe thấy lời nhẹ giọng như lẩm bẩm của hắn, có điều hai trái tim của đôi trẻ như được nối kết với nhau, cho nên Bàng Hồng Nguyệt như nghe thấy rõ ràng lời nói khẽ đó của Từ Ngôn.
Sau một khắc, trên lôi đài hình cánh hoa có thêm một hòa thượng đầu trọc, đứng ngay trung tâm lôi đài.
"Từ Ngôn!" Hứa Mãn Lâu kinh ngạc nhìn đối phương, nghiến răng quát.
"Từ sư đệ!" Nhiếp Ẩn trợn tròn con mắt nhìn vị đồng môn đã không gặp ba năm rồi.