Trời mới chuyển sang tối, trong phòng của Từ Ngôn đã nồng nặc mùi rượu.
Hôm nay ngoại trừ Phỉ lão tam ra thì chẳng còn ai dám đến phòng Từ Ngôn nữa cả. Dù là Phỉ lão tam tươi cười đầy chân thành, nhìn thấy một bàn đồ ngon rượu ngọt thì gã cũng không nuốt trôi được, chỉ có thể phụng bồi uống rượu bên cạnh mà thôi.
Lưu Khuê đầy yếu ớt đã hồi phục hơn không ít, miễn cưỡng ngồi đối diện Từ Ngôn. Y còn cầm đũa không nổi, sau này có Phỉ lão tam giúp đỡ mới ăn được vài miếng.
"Nếu không có sư huynh, chỉ sợ cái mạng này của ta không còn... Huhuhu..."
Đang ăn, không rõ Lưu Khuê nghĩ đến chuyện gì đó đầy thương tâm mà trở nên nghẹn ngào, cuối cùng chuyển sang than khóc.