Từ Ngôn ngủ trọn vẹn một ngày, từ sáng sớm cho đến nửa đêm.
Một ngày say ngủ, tỉnh lại đã không còn cảm giác mệt mỏi nữa, đau đớn bên mắt trái cũng triệt để biến mất không còn gì.
Trong phòng có thêm một người.
Chẳng biết Khương Đại mập mạp đã vào phòng Từ Ngôn từ lúc nào. Gã không uống trà mà lẳng lặng ngồi bên bàn gỗ, không nhúc nhích, như một con ác quỷ ẩn trong bóng đêm. Nếu không nhờ mắt trái, Từ Ngôn còn không phát hiện ra gã ngay được.
Ánh mắt thanh lãnh của Từ Ngôn lướt qua, Khương Đại trong bóng tối cũng cảm nhận được, chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt gã hiện lên một tia sáng trắng ảm đạm.