Trên Sơn Hà đồ, Từ Ngôn ngồi xếp bằng không nói gì, Khương Đại lại cổ quái cười cười.
Gã có thể nhìn ra chân dương khí của Từ Ngôn mờ nhạt đi nhiều, mà chuyện này chỉ xảy ra sau những lần mây mưa mà thôi.
Xác định quả nhiên Từ Ngôn cũng là một kẻ hèn hạ, Khương Đại an tâm hơn nhiều.
Một tên đệ tử chính phái cổ hủ cũng không có gì tốt cho kế hoạch của gã. Chỉ có gia hỏa lòng dạ độc ác thế này mới là lựa chọn tốt nhất.
"Chúng ta đi đâu đây?" Từ Ngôn hỏi.