Âm giọng đòi lại túi trữ vật của Từ Ngôn không nhỏ, toàn bộ mọi người trong quảng trường, kể cả trưởng lão chấp sự đều nghe thấy rõ ràng.
Anh em bà con với nhau đòi lại túi trữ vật là chuyện khá mới mẻ không dễ gì nhìn thấy. Vì vậy mọi người đều đồng loạt tò mò quay lại nhìn.
Từ Ngôn cũng rất bất đắc dĩ mới xài loại hạ sách này. Bởi đây là cơ hội duy nhất của hắn. Trước mặt trưởng lão chấp sự, hắn không tin Khương Đại còn có thể chống chế.
Hắn không thể đi Linh Yên các, bởi thân phận Khương Đại rất khả nghi, nhất định cũng đang che dấu tu vi. Đến Linh Yên các rồi, Từ Ngôn còn không quen thuộc cuộc sống nơi đấy, thiết nghĩ muốn đòi lại túi trữ vật còn khó khăn hơn nhiều. Cho nên Từ Ngôn thừa dịp này nhanh chóng xé rách da mặt. Chỉ cần cầm túi trữ vật trở về, Từ Ngôn lập tức bày ra ngọc bội thân phận của Hoàng tộc Sở gia, đồng thời lộ ra tu vi Lục mạch, như thế không sợ không đi được Sở Hoàng sơn.
Từ Ngôn thập phần khôn khéo, ý định của hắn cũng thập phần ổn thỏa, mà thời cơ chất vấn cũng càng được lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ. Đến Khương Đại cũng không nghĩ ra Từ Ngôn lại hô to lên vào lúc này.