Ở quan đạo bên ngoài thành, thừa dịp không người đi qua, Từ Ngôn lấy Sơn Hà đồ ra, quăng lên rồi thả người nhảy lên nó.
Sự mới lạ của pháp khí phi hành khiến Từ Ngôn cực kỳ thích thú, hắn dự định bay một chút rồi lại mướn một cỗ xe ngựa tiếp tục đi. Dù sao thì gần kinh thành có rất nhiều thành trấn nhỏ, sử dụng không được bao lâu sẽ đến một thành trấn nào đó rồi.
Sơn Hà đồ trải dài hơn một trượng, theo gió mà lên, phóng lên không trung, lướt qua rừng hoang, bay về hướng phương bắc của sơn mạch Vạn Hằng.
"Nương tử, ta tới rồi!"
Đang cao hứng bừng bừng Từ Ngôn ngồi trên cao cao giọng hét lớn, đây là cỗ ý chí mạnh mẽ phấn chấn của người trẻ tuổi, khiến tinh thần sáng láng, giống như hắn dùng không hết sức lực. Nhưng mới hô lên một lần thì hắn liền im bặt, bởi vì bay quá nhanh, thành ra gió quá lớn, hắn đã nuốt vào một bụng gió mát.