Gã cao to này trời sinh có khứu giác nhạy bén, đã sớm phát hiện ra Từ Ngôn ẩn nấp bên đống rơm rạ nơi góc nhà giam. Còn câu nói nhỏ kia, chỉ là trêu vờn con chuột sắp chết mà thôi.
Lời chưa dứt, tiếng móc sắt trong tay gã to con vang lên, rồi cự chùy to hơn chậu rửa mặt bị gã vung ra.
Một tiếng ầm vang lên, song sắt nhà giam bị chùy sắt đập gãy nát, cự chùy nặng ngàn cân lao thẳng đến nơi Từ Ngôn ẩn thân.
Nhờ vào thân hình linh hoạt, tuy người còn trong đống rơm rạ nhưng thoáng cái Từ Ngôn đã thoát ra xa hơn một trượng, tránh được chùy sắt. Cả người hắn đáp xuống vững vàng ngay phía sâu bên trong lồng sắt.
“Con chuột nhỏ nhà ngươi cũng giỏi lách mình đấy!”