Đêm mùa đông, tiết trời về đêm lạnh dần. Tú lầu nho nhỏ lại không chút rét lạnh.
Đơn giản vì có hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau, xua tán hết cả cái lạnh đêm đông.
Nơi sâu bên trong Bàng phủ, vốn chỉ là một vở kịch vợ chồng giả, rốt cuộc đã trở thành thật. Hai trái tim trẻ tuổi kia cuối cùng cũng hòa nhịp với nhau.
Chân trời nổi lên bóng cá, Bàng Hồng Nguyệt đã sớm tỉnh lại. Đưa mắt ngước nhìn Từ Ngôn vẫn còn đang say giấc chưa tỉnh, gương mặt nữ hài đỏ bừng lên.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng xanh thò khỏi chăn, thế nhưng chỉ khi y phục đã khoác lên thân thể xinh đẹp kia đầy đủ cả, Bàng Hồng Nguyệt mới bước xuống đất. Hàng mi thanh tú không khỏi cau lại, mặt nàng thoáng qua vẻ tái nhợt. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới cắn chặt môi anh đào đẩy cửa bước ra.