Nửa đêm, đầu phố nơi kinh thành vẫn đầy náo nhiệt.
Đại Phổ hôm nay vẫn là thời thịnh thế, dù sao mạch nước ngầm cũng chỉ bắt đầu xuất hiện dưới tầng đáy mà thôi. Cho nên ngoài Hoàng đế và các trọng thần ra, dân chúng vẫn vui vẻ tận hưởng năm mới cùng với rất nhiều tâm nguyện, cùng đốt pháo, mặt ngẩng cao tươi cười.
Đi trên đường, Từ Ngôn cảm thấy toàn thân thoải mái.
Không giết chết Hứa Kính Chi nhưng có thể giết chết gia gia gã là Hứa Chí Khanh, còn thuận tay kéo theo môn chủ Chỉ Phiến môn, tính ra khoản làm ăn này đã rất có lời.
Lão ta chết đi thì tình cảnh thoải mái hơn rồi, vì Hứa Kính Chi là một tên phế nhân không đáng để tâm, chỉ còn lại Vạn Đại Tài mà thôi. Tốt nhất là hắn không nên xuất thủ nhiều, vì Ngụy Minh và Bành Tử Liên của Thái Thanh giáo đã nghi ngờ hắn, hơn nữa có thể tạm thời giấu được Trần Đô nhưng cũng khó có thể kéo dài được. Khó chơi nhất lại chính là lão Quốc sư hồ ly kia, một khi lão biết được Trần Đô trúng độc, tình cảnh của Từ Ngôn khó mà đoán biết trước được.