Phố Kim Tửu hỗn loạn khiến đám quân binh không kịp trở tay.
Binh sĩ trong kinh thành vốn quen nhàn hạ, có thể duy trì trật tự, hô quát dân chúng còn được. Còn nếu có hơn hàng trăm hàng ngàn cao thủ Tiên Thiên đánh loạn một nơi thì bọn họ hoàn toàn vô dụng. Hơn nữa nơi này còn có đông đảo dân chúng tứ tán chạy trốn, cho nên một ngàn quân binh đã sớm tan rã, thậm chí chạy trốn còn nhanh hơn cả dân chúng.
Thủ lĩnh quản sự vừa nhìn thấy không ổn đã sớm cưỡi ngựa chạy thẳng đến Bộ binh. Nếu đã không ngăn cản được, chỉ có cách điều thêm binh đến mà thôi.
Binh bộ Thượng thư thống lĩnh tất cả binh mã Đại Phổ, nhưng quyền định đoạt Bộ binh lại nằm trong tay Tả tướng đứng đầu quan võ. Hôm nay Trình Dục lại không có mặt quan sát cuộc tranh đoạt Đông gia lần này, mà đang trao đổi chuyện quan trọng với mấy đại quan ở Bộ binh.
Từ khi cháu gái bị bắt, Trình Dục càng thêm kiêng kị Quốc sư, tâm tư diệt trừ Thái Thanh giáo càng trở nên cấp bách. Trình Dục đã lưu lại Bộ binh cả ngày rồi. Tuy nói ưu lo này khó mà trừ được, nhưng lão càng thêm lo lắng là chuyện loạn lạc từ bên ngoài, cho nên mấy yếu địa biên cảnh đều được Trình Dục hạ lệnh tăng thêm binh lực.