Dắt díu nhau chạy trốn dọc theo con đường nhỏ trong núi được một thời gian khá lâu, lâu đủ để Trình Lâm Uyển mệt mỏi đến độ thở dốc, đưa mắt nhìn thấy cửa thành còn cách mình không xa, Từ Ngôn mới dừng bước chân lại.
“Kẻ bắt ngươi có làm khó ngươi không?” Từ Ngôn quay đầu lại, hỏi.
“Không, từ đầu chí cuối ta đều bị nhốt trong nhà tù tối thui, để cả kẻ đã bắt ta, ta cũng không thấy.” Trình Lâm Uyển vẫn còn sợ hãi đáp, đồng thời khi đưa mắt nhìn Từ Ngôn. Nàng phát hiện ra tiểu đạo sĩ năm xưa giờ đã trưởng thành, không còn là cậu bé hay cười ngây ngốc năm xưa của Thừa Vân quan nữa.
“Từ Ngôn, sao ngươi lại biết ta bị bắt vậy?” Trình Lâm Uyển mở to mắt, run run hỏi. Lúc trước ở bãi săn, dù trông thấy Từ Ngôn nhưng ngay sau đó Tả tướng lại nghiêm lệnh cấm nàng nói với bất kỳ ai, giờ mặt đối mặt, rốt cuộc nàng cũng có thể hỏi cho rõ ràng rồi.
“Bấm quẻtính toán, Uyển Nhi gặp nạn, như thế ta chẳng phải đến cứu ngươi sao, he he.”