Dù sao phân cao thấp với một con heo có chút không rộng lượng cho lắm, cho nên Bàng Hồng Nguyệt đầy phẫn nộ nhưng vẫn phải một mực làm như không để ý đến. Nàng càng như thế, Từ Ngôn lại càng cảm thấy buồn cười.
“Ngày mai sẽ để nó ở ngoài chuồng heo. Có ta ở đây, nó sẽ không chạy loạn nữa đâu.”
Trở lại tú lầu, Từ Ngôn không nói đến Tiểu Hắc nữa mà hỏi: “Tranh đoạt vị trí chủ vị nguy hiểm lắm hay sao? Nhạc phụ có thể địch nổi Hứa lão tặc chứ?"
Đề cập đến tranh đoạt chủ vị, hàng mày thanh tú của Bàng Hồng Nguyệt lập tức cau lại, khẽ lắc đầu nói: “Khó nói lắm, tuy năm năm nay phụ thân luôn bận rộn nhưng vẫn một mực tu hành. Thế như thời gian Hứa Chí Khanh tu luyện lâu hơn cha ta nhiều lắm. Nếu nói tứ đại gia tộc có người nào gần với Hư Đan cảnh nhất, thì e là Hứa Chí Khanh rồi.”
Tuổi tác đại biểu cho lịch duyệt, đương nhiên cũng đại biểu cho kinh nghiệm cùng thực lực.