Giọng nói trong phòng nghe ra còn rất trẻ tuổi, Tiêu Lôi khẽ nhíu mày. Nếu người ta đã nói Tiêu môn chủ, tất nhiên là nhắm đến lão.
Ánh mắt đám cao thủ Chỉ Phiến môn phía sau lão đều trở nên lập lòe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt. Tiêu Lôi lại không chút để ý, phất tay ý bảo thủ hạ tản đi, còn lão tự mình đẩy cửa phòng tiến vào.
Trước mặt Tiêu Lôi là một vị thế gia công tử đang ung dung ngồi cạnh bàn, chén trà trong tay không chút run rẩy. Dung mạo kẻ này tuấn tú, mặt mày sáng sủa, một bộ cẩm bào ngọc đái, một thân ngọc thụ lâm phong.
Một thiếu niên công tử sáng láng!
Tiêu Lôi không khỏi thầm tán thưởng một câu rồi cười lớn. Lão tiến tới gần, rồi ngồi xuống đối diện với thiếu niên hỏi: “Tiểu tử, ngươi biết ta?"