Mười sáu linh thạch mà thôi, không phải Từ Ngôn không nỡ bỏ ra. Sau khi bỏ ra hai linh thạch vừa rồi, Từ Ngôn đã đồng ý với Bàng Hồng Nguyệt là không mang loại cua đá này giả làm linh thạch nữa. Bởi vì nói phải giữ lời, cho nên Từ Ngôn mới quyết định chỉ dùng một khối linh thạch trả cho bình linh tửu phổ thông kia. Không nghĩ tới hắn lại bị tiểu nhị lừa một màn, rõ ràng đồ ăn mất hai linh thạch một món.
Quét mắt nhìn đống đồ ăn tuyệt đối không tầm thường trên bàn, Từ Ngôn phát giác có lẽ đồ ăn trong tửu lâu này chủ yếu được chế biến từ linh thảo hoặc thịt yêu thú mà thành.
Không còn cách nào khác, người ta thích lừa gạt a, Từ Ngôn cảm thấy vẫn là thành toàn cho người ta là tốt nhất. Vì vậy hắn hào phóng móc ra đủ lượng đá cục thanh toán.
Tiểu nhị nơi này là một người cẩn thận, mỗi linh thạch đều dùng tới Tầm Linh ngọc kiểm tra một lần mới tươi cười lui ra ngoài.
Đồ ăn lên, Từ Ngôn lại không có khẩu vị.