Thịnh hội giao dịch mỗi cuối tháng được tổ chức vào đêm nay, Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn cảm thấy có lẽ nên đến mở mang tầm mắt, dù sao ngày thường cũng không thể nhìn thấy nhiều tu hành giả hội tụ như vậy.
Cột hai sợi dây da vào mảnh Nham Giáp tinh, Từ Ngôn mang theo tâm tình kích động đeo bịt mắt tự chế của mình lên. Không nói xa xôi, đeo mảnh Nham Giáp tinh lên hắn cảm giác không những bị che khuất mất tầm nhìn, mà ngược lại càng nhìn càng rõ ràng hơn không ít. Đến khi mặt trời khuất mất, mang loại bịt mắt này càng thêm thoải mái, còn chuyện có thể ngăn cản quái vật trong mắt hay không lại khó nói chính xác rồi.
Nhìn bộ dáng không ra gì của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt tức giận đến không thể tức giận hơn, càng là mặc kệ hắn.
Màn đêm buông xuống, ban đêm nơi phường thị càng thêm náo nhiệt. Dọc đường là đủ loại bảo bối muôn màu được bày bán, từng quầy hàng lớn nhỏ kéo dài thành dãy từ đầu phố đến cuối phố. Âm thanh hô to gọi nhỏ rao bán ầm ĩ không ngơi ngớt.
Tu hành giả trong kinh thành không nhiều, nhưng tu hành giả trong Đại Phổ lại không ít. Thực ra số lượng tu hành giả Trúc Cơ cảnh lại càng nhiều.