Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Từ Ngôn, Kim Uế đắc ý cười sằng sặc. Tính ra gã vẫn có điểm mạnh hơn Từ Ngôn, đó chính là một thân của cải.
“Nếu Từ đạo hữu cần thì lấy cả cũng được, ngươi càng mạnh càng nhanh chóng phá vỡ rào chắn bên ngoài gốc cổ thụ đó.”
Kim Uế hào phóng vung tay lên nói: “Hai vị Thần Văn, không bằng cứ cầm tạm vài món. Tuy rằng giá trị đám tài liệu này kinh người nhưng bản vương vẫn tặng các người được”.
“Đa tạ Yêu vương đại nhân!” Hà Điền nở một nụ cười lấy lòng, chắp tay tạ ơn.
“Đã thế chúng ta không khách sao đâu.” Vương Khải như muốn ngụp cả mặt trong đống bảo bối, trái chọn phải lựa, miệng cười ngô nghê.