“Nếu như ngươi biết lối ra cứ nói cho đại ca. Đại ca sẽ dẫn người ra ngoài, trong này lạnh quá. Ngoài kia có mặt trời ấm ấp, có trăng sáng dịu dàng, có núi cao sông dài, có cỏ cây như rừng. Ngươi là mộc linh thể, nên rong chơi ở nơi núi cao rừng rậm, không nên sống ở một nơi tối tăm như thế này…”
Khi thân hình sắp bay ra khỏi thành, Từ Ngôn bỗng nhiên ngừng lại. Bên tai hắn vang lên những lời nói dối đã nói với nữ hài bằng gỗ năm đó.
Trong giây lát nhìn lại đó, ánh mắt Từ Ngôn hiện lên vẻ khiếp sợ và rừng rực lửa giận!
Hắn đã thấy Tiểu Mộc đầu bị móc trên cái vòi của hà mẫu, đã nghe được tiếng chuông đến từ chiếc váy Linh Phong. Vốn dĩ trong lòng hắn đã vô cùng sốt sắng, nay như bị châm thêm một mồi lửa khiến lửa giận vô tận tức khắc bị thổi bùng lên.
“Tiểu Mộc đầu…”