Đối mặt hạo kiếp ngàn năm đầy những biến số, Từ Ngôn vẫn chìm trong nghi hoặc, mê man.
Mãi cho tới khi hắn nghe được câu kiếp sau tái chiến của sư huynh, lúc này những nghi hoặc và mê man vốn bao phủ trong lòng mới dần dần tiêu tán.
Cường giả Thần Văn không đi, sư huynh Sở Bạch cũng không đi, vì vậy Từ Ngôn cũng sẽ không đi. Hắn muốn lưu lại cho tới thời khắc cuối cùng.
Từ Ngôn thật ra cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cứu vớt muôn dân trăm họ thế này. Điều hắn muốn biết chỉ là cho đến cuối cùng vị Tuyết Sơn chủ nhân kia có xuất hiện hay không.
Trong tối tăm, có một cỗ chiến ý tràn ngập lên. Cái cảm giác như kẻ thù truyền kiếp sắp tới đầy kỳ quái càng thêm mãnh liệt trong lòng Từ Ngôn.