Không ngoan sao bình được thiên hạ, không đen sao còn gọi là Thiên Môn Hầu?
Từ Ngôn đưa ra cái giá khiến khóe mắt Hà Điền phải giật giật, lại không biết phải làm sao cả. Ai bảo Thần Văn không cách nào ra tay đối phó với Đại yêu, mà đám Nguyên Anh Thiên Nam kia lại thật sự không ngăn nổi trăm yêu kia chứ?
"Nhân tâm không đủ lớn lại dám rắn nuốt voi, đến lúc vỡ bụng thì đã không xong rồi." Hà Điền cổ quái nói.
"Ta có khẩu vị tốt, các ngươi khỏi cần quan tâm. Lấy ra đi, giao trước tiền cọc, bằng không ta chỉ đứng xem náo nhiệt." Từ Ngôn không chút thoái nhượng, thiếu chỗ tốt hắn quyết buông tay bỏ đi.
"Được, được, được. Linh đan đưa ngươi, Pháp bảo đưa ngươi. Xem như chúng ta đền bù tổn thất vụ gài ngươi đi Thiên Hà vịnh đầy đủ rồi. Giờ thì để lão phu đi thu Thiên Quỷ đã, thời gian không còn nhiều, ta không thể ở đây lâu." Hà Điền nghiêm sắc mặt hỏi: "Vì sao Vô Trí đi Thiên Bắc tìm ngươi?"