Vào một ngày, có một thanh niên đi ra khỏi thâm sơn. Hắn mặc một thân áo gấm xanh, bước chân trầm ổn, khuôn mặt tuấn dật mang theo khí thế oai hùng, đuôi lông mày nơi khóe mắt còn có chút lãnh ý mờ mịt. Chưa kể một thân y đầy những sát khí, khiến đám thú con ven đường cả kinh, chạy trốn tứ tán.
Hao phí nửa năm, chém giết hơn mười yêu linh trong núi sâu, rốt cuộc Từ Ngôn đã luyện chế ra mười chín hạt Ly Vẫn đan.
Linh đan vào bụng, bản thể hắn đạt đến trình độ mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng được. Tuy nói còn không thể tay không đấu yêu linh, nhưng Từ Ngôn vẫn có thể nắm chắc thân thể ngạnh kháng được một kích toàn lực của yêu linh đấy.
Phàm là linh đan, có hiệu dụng thì đều sẽ có bình cảnh. Dược hiệu Ly Vẫn đan đã không cách nào giúp thân thể Từ Ngôn tiến thêm một bước nữa. Cho nên hắn mới rời khỏi thâm sơn, chấm dứt kiếp sống săn giết yêu linh.
Bên con đường nhỏ ngoài núi, Từ Ngôn đi tới một khối đá to cao bằng đầu người. Hắn đột nhiên vung nắm đấm lên, không dùng nửa điểm linh lực đập xuống.