Sao Từ Ngôn không biết Trần Thanh kiêng kị chuyện gì.
Hứa gia thế lớn, Hứa Mãn Lâu lại là chân truyền cả tông môn đều vô cùng coi trọng, đệ tử bình thường nào có ai dám ngỗ nghịch Hứa gia? Dù biết rõ đường đệ của mình bị giết thì cũng phải nuốt vào phần phẫn hận này mà thôi.
Một đạo kiếm kia căn bản không đủ vạch trần được Hứa Mãn Lâu. Người ta có rất nhiều lý do chối bỏ. Nếu nói ra phỏng đoán này, chỉ sợ loại đệ tử chấp sự không có thế lực, cũng không có chỗ dựa trong tông môn như Trần Thanh sẽ phải nhận lấy chèn ép của Hứa gia, đến giữ được mạng hay không cũng khó nói trước được.
Nhớ tới tiểu mập mạp đầy căm giận đám châu chấu, sắc mặt Từ Ngôn càng trở nên lạnh lẽo.
"Từ sư đệ, nghe nói ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn, đi tới hơn ba năm rồi, đã hoàn thành nhiệm vụ kia rồi sao? Nếu như ta không nhìn lầm thì chủ nhân của Bảo Tường các kia hẳn là quỷ sứ của Thiên Quỷ tông đi?"