Sau khi đi qua cánh cửa ánh sáng, Từ Ngôn cảm thấy có một cơn gió lạnh phả vào mặt.
Dãy núi chung quanh trở nên mơ hồ không nhìn rõ, bầu trời trên đầu hiện đầy nếp uốn, thông lộ dưới chân trông như một cây cầu dài, dường như đây là đường hầm đi trong môt sơn động.
Người phía trước đã đi ra thật xa, Từ Ngôn đi cuối cùng. Hắn liên tục đánh giá con đường kỳ dị ở chỗ này.
Vừa rồi khi còn ở bên ngoài cánh cửa ánh sáng, Từ Ngôn không nhận ra được có gì huyền bí, nhưng một khi đã vào trong thì mắt hắn lập tức xuất hiện hai loại cảnh trí hoàn toàn bất đồng.
Mắt phải như người bình thường, còn bên trong mắt trái tức thì xuất hiện một ít thứ rậm rạp như tơ nhện; trên và bốn phía đỉnh đầu hắn có vô số trường thương (cây thương dài) đang giao nhau, đầu gai nhọn hoắt của trường thương làm cho lòng người ớn lạnh. Hơn nữa cái gai nhọn kia tuyệt không phải mũi thương thật mà được hình thành từ một loại khí tức kỳ dị nào đó.