Chuyện quá đột ngột khiến Từ Ngôn kinh ngạc không thôi. Đến khi nhìn thấy là Tiểu Hắc nhào về phía mình hắn mới không rút kiếm ra.
Vừa rút tay ra ngoài, Từ Ngôn vừa nôn ọe kêu lên: “Tiểu Hắc há miệng ra, nước miếng của ngươi buồn nôn quá!”
Vất vả lắm mới rút tay ra khỏi miệng heo, Từ Ngôn không hiểu nhìn Tiểu Hắc đằng kia đang nhai ngồm ngoàm. Tuy nó đeo bịt mắt nhưng Từ Ngôn chắc chắn lúc này hai mắt Tiểu Hắc phải đang híp lại rất thỏa mãn.
Linh thạch giả trong tay không còn nữa, Từ Ngôn mới phát hiện hóa ra con heo Tiểu Hắc thích ăn của nhỏ trong hòn đá.
“Thích ăn cua cũng không cần phải xông tới vậy a, ta đây còn nhiều mà.”