“Ngươi… vừa mắng ta cái gì?”
Từ Ngôn đưa tay ngoáy lỗ tai như vừa nãy không nghe thấy rõ.
“Là đồ chó chết ở rể, đồ ăn bám bại hoại!” Ả kia lại khôi phục bộ dạng chanh chua mắng: “Lần này nghe rõ chưa? Ngươi còn không tính là người Bàng gia, không có tư cách bước chân vào Bàng phủ này.”
“Lá gan không nhỏ, đến bản Hầu mà cũng dám mắng!” Từ Ngôn mỉm cười đầy vô hại nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết nhục mạ Hầu gia có kết cục gì hay sao?”
Nghe Từ Ngôn nói đến địa vị Hầu gia, sắc mặt ả kia biến đổi. Ả chịu phân phó của gia chủ, muốn bức Bàng Vạn Lý rời khỏi đây nên mới làm om sòm ầm ĩ lên. Có điều mắng Bàng Thiếu Thành không sao vì ả cùng bối phận với y. Theo lý mằng chửi cô gia như Từ Ngôn cũng không vấn đề, thế nhưng dù sao người ta cũng là Thiên Môn hầu.