Sau khi nam tử trung niên rời đi, Diệp Huyền tiếp tục đi đến phía Đăng Thiên Thành kia, mà đúng lúc này, một nữ tử xuất hiện ở trước mặt hắn, nữ tử có dáng người cực kỳ cao gầy, so với hắn còn phải cao hơn nửa cái đầu, nàng mặc một chiếc váy dài màu đen bó sát người, trong lòng bàn tay nàng, một viên bảo châu Lưu Ly đang lơ lửng.
Nữ tử váy đen nhìn Diệp Huyền, không nói nhảm bất kỳ lời gì, viên bảo châu Lưu Ly trong lòng bàn tay nàng đột nhiên bay ra, trong nháy mắt, tình cảnh xung quanh biến ảo một hồi!
Tinh không!
Giờ phút này, giữa sân chỉ còn lại Diệp Huyền và nữ tử váy đen, hai người ở ngay bên trong một mảnh tinh không, mà toà Đăng Thiên Thành cách đó không xa kia cũng đã không thấy nữa.
Nữ tử váy đen nhìn Diệp Huyền, trong tay nàng, viên bảo châu Lưu Ly kia bắt đầu cấp tốc xoay tròn, nó vừa xoay tròn, không gian giữa sân đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, cùng lúc đó, vô số lực lượng tinh tú tụ đến phía Diệp Huyền cách đó không xa!