Mặc dù Quách Đạm vô cùng khát vọng tài nguyên của Giang Nam, thế nhưng hắn cũng không muốn trực tiếp cùng thương nhân Giang Nam đạt thành hợp tác mua bán phổ thông, hay nói cách khác là cầm tiền chạy đi Giang Nam mua nguyên liệu, nếu như chỉ làm như vậy thì không có bất kỳ ý nghĩa chiến lược nào, mục đích cuối cùng của hắn là hi vọng những thương nhân này đến Vệ Huy phủ xây dựng xưởng sản xuất.
Hắn chào hàng cũng không phải là xưởng dệt, hay là bất kỳ một xưởng sản xuất nào, mà là toàn bộ Vệ Huy phủ.
Bởi vì một khi đại lượng xưởng sản xuất đều tập trung ở Vệ Huy phủ, nơi này sẽ trở thành trung tâm sản xuất của cả nước, như vậy hắn sẽ không cần đi Giang Nam tìm lương thực, đi Sơn Tây tìm than đá và sắt, như một lẽ tự nhiên sẽ có tài nguyên từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng đưa đến Vệ Huy phủ, như vậy chi phí sẽ càng ngày càng thấp.
Chi phí thấp thì mới có vốn liếng để vận chuyển hàng hóa ra ngoài.
Quách Đạm vừa giới thiệu, vừa mang theo bọn họ tham quan xưởng dệt, sau đó lại dẫn bọn họ đi thị sát những xưởng sản xuất khác, có xưởng sản xuất chỉ cùng sản xuất tơ lụa có một chút xíu quan hệ, nhưng đây mới là mấu chốt.