Từ Vị trời sinh tính tình nóng nảy kiêu ngạo phóng túng, không chịu lễ pháp truyền thống trói buộc, cho nên đối với những sĩ phu bảo vệ lễ giáo lại càng sinh lòng chán ghét, không thích cùng những người này lui tới, thế nhưng người trong thiên hạ phần lớn đều như thế, bởi vậy về già tự nhiên càng khó hòa hợp, vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng thường xuyên làm ra một số việc ly kinh bạn đạo, người ngoài không hiểu thì tự cho là điên điên khùng khùng.
Loại người như lão rất khó gặp được tri kỷ.
Hồ Tông Hiến tuy là Bá Nhạc của lão, nhưng lão cũng tự biết, Hồ Tông Hiến chỉ là vì thưởng thức kỳ tài mà chiều theo lão, chứ không hề thưởng thức sự cuồng ngạo và không bị trói buộc của lão.
Mà lần này lão tới đây chính là vì muốn tận mắt kiến thức Quách Đạm, bởi vì Quách Đạm đã đánh vỡ rất nhiều truyền thống, xé rách một chút tấm màn che của lễ giáo, làm được những việc lão tuổi trẻ muốn làm mà không làm được, cực kỳ hợp với tâm ý của lão.
Bởi vậy lúc Quách Đạm nói ra những lời này lại làm lão vui vẻ hơn rất nhiều so với khen ngợi hội họa của lão, đến giờ phút này, lão mới phát giác chuyến đi này thật sự không tệ.