CHƯƠNG 1899: KIẾP NẠN CỦA NHÂN LOẠI “Chắc hẳn là họ đã cạn hết đạn, cạn hết lương rồi, chỉ có thể ném mấy thứ đồ nội thất này xuống để kiềm hãm tốc độ tấn công của thử triều.”
Khánh Trần kinh ngạc nói:
“Họ...làm thế nào mới thủ được suốt mấy ngày hôm nay?”
Đó là nghi vấn từ tận đáy lòng của Khánh Trần.
Không có đạn dược, không có ai trợ giúp, không có đồ ăn, sao có thể giữ vững cả một tòa nhà trước mấy triệu con chuột đây?