Người dịch: Ying Biên Soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Tôi vừa dứt lời, bà ta liền đứng dậy khỏi ghế, bà ta vừa đứng lên bầu không khí liền trở nên căng thẳng. Những người đi theo bà, vây quanh tôi. Bàn Tử đứng bên kia khó xử, còn anh trai lại lặng lẽ tiến lên một bước, đứng trước tôi và Hàn Tuyết.
"Lui hết đi. Cho dù nó có nói những lời khó nghe đi chăng nữa, nó vẫn là cháu trai của ta. Bỏ đi, xem ra nó không muốn gặp bà già đây. Cô cũng nên đứng lên đi, nếu còn quỳ nữa, hai đứa con của cô sẽ liều mạng với tôi đó, đi, đi thắp nén nhang cho Lão Diệp, mẹ con chúng ta ôn lại chuyện xưa." Đúng lúc tôi tưởng chiến tranh sắp nổ ra thì bà lão lại nói thế này.
Bà bế con mèo vào phòng chính, mẹ tôi đi theo. Khi cả hai bước vào phòng, bà lão khóa cửa lại, coi như là nhốt chúng tôi bên ngoài.
Có thể nói, toàn thân bà lão này toát ra một khí chất nữ tính, khi bà rời đi như vậy, không những chúng tôi cảm thấy thoải mái, tôi thấy nha đầu tinh nghịch cổ quái cũng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười rạng rỡ với tôi. Sau đó vươn bàn tay trong suốt như pha lê về phía Hàn Tuyết nói: “Bảo vệ chị như vậy, chắc chắn đây là chị dâu rồi. Chị dâu đừng ghen nha, chị cũng thấy đấy, em là em họ của anh ấy. Bây giờ khác xưa rồi, không được kết hôn với anh em họ. Hơn nữa, luật pháp không cho phép kết hôn cận huyết thống ba đời.”
Cô gái này mở miệng nói chuyện giống như thiểu năng vậy, giải thích kiểu này là đạo lý gì? Nhưng Hàn Tuyết cũng đưa tay ra bắt tay với cô ta. Ai biết cô gái này lập tức nắm lấy tay Hàn Tuyết nói: “Chị dâu, chị trắng quá, chị thường dùng mỹ phẩm gì?”