Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nguồn: Đình Này Có Ngư. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Thấy mẹ tôi khóc, tôi càng thấy phiền lòng hơn, nhưng bây giờ tôi thật sự không biết nên nói gì cho phải, trong lòng lập tức rối lung tung beng, ngay vào lúc này, Bàn Tử nói: “Lão thái thái, người nghe Tiểu Bàn tôi nói một câu có được không? Dì đây chắc chắn là có nỗi khổ riêng, còn chuyện Diệp Tử với anh trai của nó không biết thân phận của bà, không biết thì không có tội, trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm, chúng ta cứ nói hết ra cho rõ ràng chẳng phải là được sao, bây giờ ở trong sân này thật sự không có người ngoài, đều là người mình cả mà.”
“Nhóc con, trong ấn tượng của cậu, cha cậu với mẹ cậu sống với nhau như thế nào? Nhà mẹ ruột của mẹ cậu lại là người ở đâu?” Bà lão nhìn tôi rồi hỏi.
Tôi xoa xoa đầu nói: “Bà muốn nghe lời nói thật lòng à?”
“Nói thừa, ta đương nhiên là muốn nghe lời nói thật.” Bà lão nói.
Thật ra mẹ tôi không có người nhà, đây mới là chuyện mà người trong thôn ai ai cũng biết, lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi là một nhành hoa ở trong thôn, bây giờ các chú các bác kia mà kể lại dung nhan lúc mẹ tôi còn trẻ thì đều mang vẻ mặt ngưỡng mộ, theo như lời kể của các chú các bác, năm đó cha tôi trong mắt các thôn dân là một thằng nhóc vô cùng thật thà chất phác, mọi người chỉ biết cha tôi từng đi lính, nhưng không tham gia các công việc chuyên môn như mấy quân nhân khác, mà quay về thôn để làm nông, chỉ là có một lần cha tôi hình như có một chuyến đi xa, sau khi quay lại thì dùng xe lừa chở mẹ tôi về.