TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 115: Lý Thanh (1)

Người ném con gà nướng không ai khác chính là Trần Thanh Sơn vừa mang đồ ăn đến, ông ta giúp chúng tôi giải vây, sau đó ông ta lao tới, như đã nói trước đó, mặc dù thân thủ Trần Thanh Sơn không bằng anh trai tôi, nhưng dù sao ông ta cũng từng ở Đặng Phong theo sư phụ học võ, sau khi lao tới ông ta đá người đàn ông đang đuổi theo tôi vào vách tường giúp tôi giải vây, tôi cũng từ đất bò dậy, nhặt con dao và giật cúc áo sơ mi của tôi.

Trên mặt đất có 3 người đang nằm, hiện tại bọn họ chỉ còn ba người, chúng tôi cũng có ba người, Bàn Tử và Trần Thanh Sơn đều có bản lĩnh không thể so sánh được, thế là cục diện đột nhiên đảo lộn, vào lúc này một trong ba người họ rút súng ra và chĩa vào tôi.

“Tránh ra!” Người đàn ông hét lên, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói của hắn.

“Bỏ dao xuống!” hắn tiếp tục hét lên.

Tôi chưa từng bị chĩa súng bao giờ nên cũng không biết dưới nòng súng áp lực như thế nào, chỉ cần bây giờ hắn bóp cò là tôi sẽ chết ngay lập tức.

"Cậu nhóc, Bàn Gia tôi biết hôm nay các người đến đây để giết người ở bên trong, các người giết người cũng chỉ là vì tiền. Chắc chắn đã có người báo cảnh sát và cảnh sát đang trên đường tới. Bây giờ các người không những không giết được người, mà nếu có giết được cũng chạy không thoát. Các người sẽ có tiền án, cảnh sát chắc chắn sẽ bắt các người đi tù, có cần phải chịu tội oan vậy không? Chúng ta không thù không oán, bây giờ các người hãy bỏ súng và rời khỏi đây, chúng ta coi như bạn bè, thế nào hả?” Bàn Tử đặt ghế xuống và giơ tay lên.

Bởi vì hành động của Bàn Tử, người đàn ông lập tức chĩa súng vào Bàn Tử và nói: "Đừng cử động!"

"Các người phải suy nghĩ một chút, hiện tại giết Bàn Tử tôi hoặc rời khỏi, chọn một cái đi." Bàn Tử mỉm cười, không thể không nói, Bàn Tử thật đúng là người làm việc lớn, đối mặt với nguy hiểm không hề sợ hãi chút nào.

Ba người họ nhìn nhau, một người vẫn cầm súng chĩa chúng tôi, hai người còn lại kéo những người anh em đang vùng vẫy trên mặt đất lên, rồi cứ như vậy bỏ chạy. Bọn họ có súng, đương nhiên không ai dám ngăn cản, chỉ nhìn bọn họ sợ hãi đến mức bỏ chạy.

Sau khi bọn họ rời khỏi, tôi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, thực sự đánh nhau là một việc đòi hỏi thể lực rất lớn, tôi cảm thấy như mình đã vắt kiệt sức và chúng tôi cũng không được nghỉ ngơi, giống như trong phim vậy, sau kết thúc mọi chuyện cảnh sát mới đến. Rất nhiều người, có công an và cả cảnh sát đặc nhiệm, tất cả đều mang theo súng. Cho dù họ đến muộn, ít nhất vào lúc này, nhìn thấy cảnh sát tôi có một cảm giác rất an toàn.

Điều không ngờ tới là tôi thực sự gặp người quen trong nhóm cảnh sát, người này là Tiểu Vương, người cảnh sát đã xử lý cái chết của ông ba, cậu ấy cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, tiến đến hỏi: "Sao lại là các cậu?"

"Đồng chí Tiểu Vương, chúng ta lại gặp nhau." Tôi cười khổ nói.

Lúc này, một cảnh sát hỏi Tiểu Vương: “Các cậu quen nhau sao?”

Tiểu Vương gật đầu nói: "Quen, hôm nay tôi kể các cậu nghe về việc lệ quỷ hại người, chính là Trần Văn Hải người đã treo cổ tự tử, là người trong thôn của bọn họ."

Cảnh sát bắt đầu làm việc, người thì trích lục camera, một số khác kiểm tra vết máu trên mặt đất, khu vực này cũng bị phong tỏa, ba người chúng tôi đương nhiên được mời vô nhà để tiếp nhận điều tra theo thủ tục. Tuy chúng tôi có làm tổn thương người khác, nhưng tuyệt đối có thể xem đó là tự vệ.

Bởi vì cảnh sát hỏi chúng tôi là Tiểu Vương, nên có một số việc chúng tôi nói thẳng ra, Tiểu Vương cũng là người thông minh, nên đương nhiên biết có cái nên ghi chép, có cái không nên ghi, tuy nhiên sau khi nghe xong, Tiểu Vương không khỏi thở dài: "Trần Trụ Tử người nằm trong phòng, ông ta ở trước mặt các người tự thiêu sao? Đúng là kỳ lạ, nhưng chuyện xảy ra ở thôn các người càng kỳ lạ hơn. Nếu như không phải tôi quá bận, thực sự rất muốn cùng các người đi tìm hiểu sự thật, thú vị!”

Bàn Tử cười lạnh: "Thú vị? Chàng trai trẻ, Bàn Gia tôi có cái thú vị hơn cho cậu nè? Trong phạm vi công việc của cậu đó."

Tiểu Vương nghe vậy nói: "Bàn... Bàn Gia, mời nói."

"Những kẻ sát nhân này là do ông chủ Tập đoàn Đại Đường, Đường Nhân Kiệt phái đến. Ngoài ông ta ra không ai khác, ông ta là người duy nhất ở Lạc Dương này to gan như vậy, Bàn Tử tôi hiện tại không có bằng chứng trực tiếp, cậu dám đi điều tra ông ta không?." Bàn Tử cười nhìn Tiểu Vương. Tên béo này thực sự mạnh mẽ, trên người có mấy vết chém, ngậm điếu thuốc trong miệng vẫn có thể nói cười được, giống như một tên xã hội đen hung hãn, làm gì giống một đạo sĩ đạo hạnh cao thâm chứ?

Tiểu Vương nghe những lời nói của Bàn Tử, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Chỉ cần anh nghi ngờ ông ta, tôi tự sẽ đi điều tra.”