TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 121: Người Đứng Đầu Nhà Họ Trần (1)

Trần Đông Phương đã nói như vậy, tôi không thể không nói ông không nhất định phải lo những chuyện này, tôi chỉ có thể gật đầu nói: "chú Đông Phương, chú đã có dự định của mình rồi"

Thực ra tôi không phải kẻ ngốc, tôi cũng hiểu Trần Đông Phương nói không can thiệp, nhưng thực ra đã can thiệp rồi, tôi có thể cảm nhận được ông ấy là một người rất bình tĩnh, những gì ông ấy đã làm và nói với Đường Nhân Kiệt cũng có một ý nghĩa khác. Theo những gì tôi hiểu, dường như có một sự quy tắc ngầm hoặc điều gì đó đằng sau toàn bộ những chuyện xảy ra ở Phục Địa Câu. Quy tắc này được lão Lưu và người đứng sau Trần Đông Phương phải tuân theo và giữ nó. Quy tắc này có lẽ là không được giết người, cho nên bây giờ Đường Nhân Kiệt đã phá vỡ quy tắc này, cho nên Trần Đông Phương mới nói như vậy.

Trần Đông Phương gật đầu, ông ấy dường như không muốn nói nhiều, cũng không muốn lãng phí thời gian, cho nên nói rất thẳng thắn, khiến người ta cảm thấy câu tiếp theo của ông cùng câu trước không có liên quan gì. Câu tiếp theo của ông ấy là: "Chú, anh Thiên Hoa và Đường Nhân Kiệt năm xưa là đồng đội, ba người tụi chú có mối quan hệ rất thân. Người ngoài gọi tụi chú là tam giác sắt. Đường Nhân Kiệt chắc chắn đã nói với cháu về điều này, chắc chắn cậu ta không hề nói dối. Anh Thiên Hoa lớn tuổi hơn hai chú và cũng rất quan tâm đến tụi chú. Chú tin cháu cũng có thể thấy rằng tên Đường Nhân Kiệt này không phải là người coi trọng tình cảm.”

“Ồ, cháu không có ấn tượng tốt về ông ta,” tôi nói. Tôi không nói rõ ràng, nhưng ý tứ rất rõ ràng, tức là tôi có ấn tượng rất tốt về ông ấy.

Trần Đông Phương mỉm cười với tôi, vỗ vai tôi nói: "Đường Nhân Kiệt sẽ không bao giờ nói cho cháu biết, trước khi cha cháu biết anh ấy sắp chết, anh ấy đã nói cho Đường Nhân Kiệt biết về bí mật 12 hang quỷ mà anh ấy đã phát hiện ra, hy vọng cậu ta có thể giúp anh ấy tiếp tục điều tra, nhưng Đường Nhân Kiệt rất nhanh sau đó đã đưa thông tin của cha cháu cho lão Lưu để lấy phiếu bầu.”

"Bí mật 12 hang quỷ?" Tôi lập tức hưng phấn, cảm giác biết được chân tướng ngay trước mắt, nhìn chằm chằm vào miệng Trần Đông Phương, rất mong chờ ông ta nói tiếp.

Ai biết tiếp theo ông ta nói : “Chú biết anh trai của cháu là một người rất lợi hại, nhưng so với anh Thiên Hoa năm đó, cậu ta vẫn còn quá non nớt, kể cả cháu, cho nên chú sẽ không nói cho cháu biết quá nhiều chuyện, bởi vì sự an toàn của cháu. Đồng thời, chú muốn nói với cháu rằng, đừng lún quá sâu, chắc cháu cũng cảm nhận được vũng nước này phức tạp đến mức nào, nhưng độ phức tạp của nó chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của cháu.”

Miệng tôi hơi đắng, tôi thực sự muốn nói rằng đây không phải là câu trả lời tôi muốn nghe. Đừng nói cái gì mà vì tốt cho tôi, cứ tiếp tục như vậy chắc tôi hộc máu mất, nhưng những lời này tôi nói với anh tôi thì được, bởi vì tôi biết dù có nói gì, anh trai cũng sẽ không tức giận. Còn đối với Trần Đông Phương một từ “chú” xa lạ, tôi thực sự không thể nói được gì. Nói trắng ra là anh trai sẽ chiều theo tôi, còn Trần Đông Phương thì không.

"Chúng ta không nói chuyện này nữa, hiện tại chú kể cho cháu nghe về nhà họ Trần ở Phục Địa Câu, bao gồm bia đá đầu rồng mắt phong thủy." Trần Đông Phương nói.

Tuy rằng chuyện này cũng là chuyện tôi muốn biết, nhưng so với bí mật của 12 hang quỷ, đây chỉ có thể coi là phần thưởng an ủi, tôi gật đầu nói: "Được."

Trần Đông Phương nói: "Xã hội ngày nay đã thay đổi, không còn tộc trưởng nữa, cháu cũng biết nếu ở xã hội cũ, ông ba của cháu sẽ là tộc trưởng nhà họ Trần ở Phục Địa Câu, đồng thời bí mật của bia đá đầu rồng chỉ có tộc trưởng mới được truyền lại. Khi tộc trưởng cũ qua đời mới nói cho người mới nghe. Theo lời dặn của tổ tiên người đứng đầu nhà họ Trần không được phép rời khỏi Phục Địa Câu, phải ở lại gia tộc canh giữ bia đá đầu rồng. Vì vậy theo lý mà nói, ông nội chú sẽ phải truyền lại bí mật của bia đá đầu rồng cho cha chú, cũng chính là ông ba của cháu, sau đó thì ông ba sẽ truyền lại cho chú.”

Nói đến đây, Trần Đông Phương dừng lại một chút, tôi đã quen với những lời quanh co trong lời nói của những người trong cuộc này, thực ra khi nghe chữ “phải” của ông ấy, tôi biết ông ấy cho tôi phần thưởng này không hề suôn sẻ mà chỉ để an ủi tôi, đúng như dự đoán, ông ta nói: “Gia đình tộc trưởng ở xã hội cũ là gia đình địa chủ, nên thời ông nội chú, gia đình đã trải qua một kiếp nạn. Ông nội chú vì để cứu ông ba của cháu, nên đã sắp xếp ông ấy đi ra ngoài, còn ông nội một mình ở lại Phục Địa Câu, không khó tưởng tượng thời đại đó ông ấy đã phải chịu khổ rất nhiều. Kết quả là trước khi ông nội chú qua đời, cha chú tức ông ba của cháu không ở bên cạnh ông ấy. Về việc người đứng đầu nhà họ Trần có liên quan đến bí mật bia đá đầu rồng không hề có văn bản hay bất cứ thứ gì để lại, nó chỉ được truyền miệng. Ông nội chú không còn lựa chọn nào khác buộc phải truyền lại bí mật này cho người khác không phải dòng tộc họ Trần, cháu đoán xem người này là ai."

"Ai? Chú Trụ Tử?" Tôi hỏi.

"Cháu đoán đúng một nửa." Trần Đông Phương nói.

"Một nửa? Còn một nửa là gì?" Tôi bối rối hỏi.