Đối mặt với mấy người đang lấy lòng trước mắt, dường như Tề Lượng rất hưởng thụ môi nhếch lên tạo ra một vết nhăn kéo dài đến hai gò má, trong mắt lấp lóe một tia sáng rồi biến mất: “Yên tâm, xảy ra chuyện gì còn có ta ở đây!”
“Là Tề Lượng!! Đáng chết, sao lại là tên này!”
Ải Cước Hổ nằm nhoài, trong lòng chửi mắng một trận.
Lẽ ra giữa hai người Triệu Khách và Tề Lượng hợp tác đã không phải chuyện lần một lần hai.
Tề Lượng lại ở trong đại doanh này, theo lý Ải Cước Hổ nên cảm thấy vui vẻ mới đúng nhưng Ải Cước Hổ lại không nghĩ như vậy, đổi lại là ai cũng tốt, duy chỉ tên ngụy quân tử Tề Lượng này là không được.