Khương Hằng Vũ nhấp một ngụm mỹ tửu, khẽ cười nói: “Sa mạc mà chúng ta đang ở nằm tại phía tây Xích Hoang Châu, một trong tám trăm châu. Năm xưa nơi này từng là một thánh địa tu luyện, có vài tông môn cổ xưa tọa lạc, nhưng cuối cùng đã bị một vị đại năng xóa sổ.”
“Vạn cổ tuế nguyệt trôi qua, nơi đây hóa thành sa mạc vô tận, dưới lớp cát sâu, thi hài bất diệt, cổ huyết bất hủ, từ đó sinh ra vô số linh tinh và đạo nguyên.”
Hắn lại nói: “Sau này có một đại tông môn đến đây khai thác khoáng sản, chẳng may đào phải một bộ cổ thi, chết không ít người, cuối cùng tông môn đó đành rút lui, nơi đây cũng biến thành một vùng đất chết, rất ít người lui tới.”
“Đạo nguyên?”
Diệp Lăng Thiên nhìn sang Khương Hằng Vũ.