Nửa canh giờ sau.
Thương Tú Tâm đứng dậy rời đi: “Hai phụ tử các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện, ta đi tìm những cô nương kia, có vài chuyện cần nói với họ.”
Bà đã muốn bế tôn tử rồi, phải để Diệp Lăng Thiên và những cô nương kia cố gắng hơn nữa.
“......”
Diệp Lăng Thiên và Diệp Thương Hải nhìn bóng lưng của Thương Tú Tâm, không khỏi bật cười.