“Hôi quá!”
Phương Tri Hành nhíu mày. Mùi trong phòng nồng nặc, như tất bẩn chưa giặt cả tháng.
Trong làn khói đen mờ mịt, một chiến sĩ mặc giáp đang quỳ gối, đầu cúi sâu, ôm chặt thanh kiếm trong ngực, dường như đang cầu nguyện.
Ánh mắt Phương Tri Hành lóe lên, nhấc chân bước vào.
Gần như ngay sau đó, chiến sĩ giáp sắt quay phắt đầu lại. Chiếc mũ giáp che kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt đen ngòm, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành.