Phương Tri Hành đẩy cửa sổ.
Sáng sớm, bên ngoài sương mù lờ mờ.
Chỉ thấy trên con đường yên tĩnh, có một đám dân nghèo quần áo rách nát đang đi tới.
Bọn họ cúi đầu đi đường, biểu cảm thành kính, miệng lẩm bẩm, nghênh ngang đi qua.
“Pháp Vương đầm lầy…”