Vương Song nhìn viên đá kia, cảm giác trí tuệ của bản thân dường như được mở ra, trong nháy mắt hiểu được.
- Được, món bảo vật thứ hai, ta chọn Ngộ Đạo Thạch.
Vương Song quyết định, lập tức đưa tay, cất nó đi.
Tần Chính Nam đứng ở một bên, không có quấy nhiễu sự lựa chọn của đối phương, hắn chỉ phụ trách lấy thứ Vương Song cần.
- Có lẽ, cũng nên chọn cho sư đệ một món bảo vật.