Nhìn những tiểu hài kỳ hoạt bát này, Vương Song khẽ cười rộ, tố chất thân thể của những tiểu tử này kém xa nhóc con. Nhóc con tuy không có chút cảm giác gì, nhưng đối với những tiểu hài này mà nói quả thực chính là một loại cực hình. Nhưng mà Vương Song thấy những thứ thuốc lỏng này cũng không gây nguy hiểm đối với đám tiểu hài sẽ chỉ làm cho bọn chúng đau đớn khoảng một thời gian mà thôi, nên cũng không ra tay.
Dịch thuốc trong đỉnh xuyên thấu qua làn da, chậm rãi thấm vào trong cơ thể đám tiểu hài, làm cho bọn chúng giống như tôm lớn được nấu chín, thời gian qua một chén trà, một tiểu hài tử không chịu nổi, bò ra từ trong đỉnh.
Lúc này đây, người lớn cũng không ngăn cản nữa, rõ ràng hiểu được tiểu hài tử này đã đạt đến giới hạn.
Tiểu hài tử đầu tiên nhảy ra, rất nhanh, lại một tiểu hài tử khác đạt tới giới hạn chịu đựng, từ trong đỉnh đi ra, được phụ mẫu của mình kéo trở về quở trách một trận.
Nửa canh giờ sau, trong đỉnh chỉ còn lại có một tiểu hài tử là nhóc con, tất cả mọi người cùng dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tiểu tử kia, thời gian dài như vậy trôi qua, nhóc con không những không khó chịu chút nào, ngược lại càng có tinh thần hơn.