Dương Mạt ở bên cạnh nghe thấy chiến tích của Vương Song cũng cảm thấy nhiệt huyết của mình đang sôi trào, nhưng mà điều hắn khó hiểu nhất là Dị Vực giả trong lời kể của Vương Song, hắn cũng biết Dị Tộc, nhưng những thứ đó không phải là người, là chủng tộc nào cũng có vô cùng đa dạng, nhưng Dị Vực giả này hắn lại chưa được nghe bao giờ.
- Dị Vực sao...
Trong mắt Chu Càn hiện lên một khoảng ký ức, trong mơ hồ, từ giọng nói của Chu lão Vương Song nghe ra được một thoáng kiêng kỵ.
Trong lòng hắn kinh hãi, cảm giác mà Chu Càn mang đến cho hắn là một người có trí tuệ vững vàng, mọi thứ trên thế gian này đều không thể khiến hắn sợ hãi, thế nhưng chỉ mấy chữ Dị Vực giả đã khiến Chu Càn kiêng kỵ như vậy, hắn cảm thấy vô cùng tò mò.
Cho nên, hắn cũng tò mò nhìn Chu Càn, muốn có được đáp án từ hắn.