Thần Tinh cười cười gật đầu, lập tức, Vương Song và Tiểu Không đáp vào Không Gian Thông Đạo.
Theo sự biến mất của bọn người Vương Song, Không Gian Thông Đạo chậm rãi biến mất, Thần Tinh nhìn khoảng không gian vắng vẻ này, trên mặt lộ ra một tia giải thoát.
Trong tay hắn xuất hiện một cây sáo ngọc, khóe miệng Thần Tinh chậm rãi nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia hồi ức, sau một khắc, tiếng sáo du dương vang lên, giống như xuyên qua không gian, xuyên qua thời gian, cảnh tượng trước mắt biến ảo, mơ hồ, dường như xuất hiện một vị giai nhân tuyệt thế tiên tư ngọc cốt, cười xinh đẹp nhìn hắn.
- Thần Tinh sư huynh...
Nữ tử dường như đang gọi hắn, đứng ở trong không gian xa xôi, vô cùng mông lung.