Thư Dư nghĩ, tay trái…… Hẳn là đủ rồi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía người Thư gia trước mặt, “Vậy thử xem xem, ta có thể như nguyện hay không đi, ta thích gian sương phòng bên phải kia, ta tính toán ở tại nơi đó.”
“Thật là người si nói mộng.” Đại cô nương tiến lên một bước, cười lạnh, “Ngươi cho rằng hiện tại vẫn là trên đường lưu đày, còn có những quan sai ngu xuẩn vì mấy lượng bạc của ngươi liền giúp đỡ ngươi nói chuyện, đặc biệt chiếu cố ngươi sao? Ta đã sớm nói cùng ngươi rồi, không cần càn rỡ như vậy, tới nơi lưu đày, tại địa bàn Chính Đạo thôn này, người chịu thiệt thòi chính là ngươi.”
“Đúng vậy, Tam muội muội.” Nhị cô nương cũng ở một bên, cười tủm tỉm nói, “Ta cũng sớm nhắc nhở qua ngươi rồi, nên cùng chúng ta tạo quan hệ cho tốt, tính tình đừng quá độc, ngươi càng không nghe. Bạc ấy mà, rồi cũng có ngày hết tác dụng, ngươi nhìn xem ngươi hiện tại, không phải sắp gặp báo ứng sao?”
Đại khái là dọc theo đường đi này nghẹn đến mức quá độc ác, thật vất vả tìm được cơ hội, người Thư gia một đám đều gấp không chờ nổi bắt đầu chế nhạo các nàng.
“Tam cô nương, ngươi dọc theo đường đi hưởng phúc cũng hưởng đủ rồi, kế tiếp luân cũng nên đến phiên chúng ta mới phải. Lát nữa ngươi liền đi gánh nước đi, nhà ở cũng dọn dẹp sạch sẽ vào, làm chút thức ăn, học cho tốt xem làm thế nào để chiếu cố người khác vào.”
“Nếu mà không như vậy, vậy đừng trách chúng ta đến nhà ở đều không cho ngươi vào, ngươi……”
‘ phanh ’ một tiếng, tiếng người Thư gia còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Thư Dư một chân đá vào tấm ván gỗ một bên.
Tấm ván gỗ kia đặt ở trong viện thật lâu, dãi nắng dầm mưa, kỳ thật đã rất giòn, Thư Dư cũng chưa dùng tới bao nhiêu sức lực, tấm ván gỗ này đã nát nhừ.
Thư Dư thu chân lại, hỏi các nàng, “Mộng đẹp dệt xong chưa? Xong rồi thì tránh ra cho ta, ta phải về phòng.”
“Ngươi……” Tứ cô nương trừng mắt, “Không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi thật đúng là không biết chính mình rốt cuộc là ai.”
Nàng ta dứt lời, cầm lấy gậy gỗ một bên, liền hướng tới nàng vọt lại đây.
Đại cô nương vung tay lên, “Lên, chúng ta đều lên, các nàng chỉ có ba người còn nhận không rõ vị trí của chính mình, đánh cho một trận thì tốt rồi.”
Đúng vậy, đánh một trận thì tốt rồi.
Sau đó Hầu thị cùng lục cô nương đang chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, bị Thư Dư quát bảo ngưng lại, cứ như vậy trơ mắt nhìn…… người Thư gia bị Thư Dư đánh một trận.
Gậy gỗ của Tứ cô nương bị đánh rớt, nàng ta thu thế không được, đột nhiên đánh tới phía trước, bị Thư Dư một chân gạt ngang.
Đại cô nương xông tới còn không kịp nắm nắm tay, bụng đã bị một vòng đánh trúng, đau đến mức chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất.
Nhị cô nương giảo hoạt, cố ý dừng ở sau cùng, nghĩ nhặt của hời, ai biết Thư Dư đá ngã lăn đại phu nhân, lướt qua nhị phu nhân, đẩy ra Tiết di nương, trực tiếp hướng về phía mặt nàng ta đánh ra một quyền.
Nhị cô nương máu mũi nháy mắt chảy ra.
Những người khác còn chưa kịp có động tác, đều khiếp sợ nhìn Thư Dư động tác như nước chảy mây trôi, chờ đến khi phản ứng lại thì người đã nằm trên mặt đất.
Hầu thị cùng lục cô nương đứng ở phía sau, hung hăng nuốt nuốt nước miếng.
Mới vừa rồi các nàng nếu mà không có nhìn lầm thì, Thư Dư đánh người Thư gia, hình như chỉ dùng một bàn tay đúng không?
Đã nói là không cành mẹ đẻ cành con mới tốt đâu rồi?
Nhìn xem nằm trên mặt đất cả một sân người, Hầu thị bỗng nhiên thế nhưng có loại cảm giác kiêu ngạo.
Nàng phá lệ may mắn chính mình lúc trước đã quyết định, bằng không giữa đám người nằm trên mặt đất, cũng có một phần của nàng cùng lục cô nương.
Thư Dư vận động một phen, thế nhưng cảm thấy tinh thần cũng không tệ lắm.
Nàng vẩy vẩy tay chân, một lần nữa trở lại bên người Hầu thị cùng lục cô nương.